Bài học từ âm nhạc


Thằng Nam vừa đi ngang qua ngã tư thì mặt nó nhăn lại. Tiếng loa của những người bán hàng ven đường phát ra những âm thanh chói tai. Nó đi vội thật nhanh qua ngã tư rồi tới một con đường vắng, nơi có những bóng nắng in xuống như những bông hoa thật lung linh. Chợt tiếng rao của một gánh hàng rong lạc loài, xơ xác và yếu ớt vang lên. Một cụ già lưng còng từ xa đi tới với mái tóc bạc phơ. Nó đứng ngớ ra, một cảm giác bùi ngùi đến nao lòng chợt dâng lên trong nó. Nó về thắc mắc với ba nó vì sao cũng là hai lời rao, nhưng tại sao lại khác biệt như vậy.

“Âm thanh, nó chỉ là sóng âm vật lý được tạo ra từ những bước sóng truyền trong không khí”, ba nó giải thích, “Cái đầu tiên chỉ là âm. Nhưng khi một lời rao lạc lõng của một cụ già giữa phố chiều nghe thật yếu ớt kia vang lên, cái sóng âm ấy nó không còn đơn thuần là cái của thế giới vật lý nữa. Nó thuộc về thế giới mà con chỉ có thể cảm nhận bằng tâm hồn thôi. Những âm thanh như vậy là nhạc. Nó làm con nao lòng, bởi vì trong đó con nghe ra được tiếng đồng lúa rì rào, tiếng gà trưa tĩnh mịch. Con còn thấy cả mái tranh cùng một miền quê nghèo. Thật là kỳ lạ phải không?”.

Thằng Nam ngờ ngợ hiểu ra. Nhưng với nhận thức của một thằng nhóc mười lăm tuổi, nó chỉ biết rằng sao lời rao của cụ già ấy làm nó buồn đến nao lòng.


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *